Thánh Robertô Bellarminô sinh năm 1542 tại Montepulciano, miền Bắc nước Ý, trong một gia đình nghèo nhưng đạo hạnh.
Ngay từ nhỏ, khi theo học tại trường của Dòng Tên, ngài đã tỏ ra là một thiếu niên xuất sắc cả về học vấn lẫn đức hạnh. Năm 17 tuổi, ngài xin vào Dòng, nhưng phải chờ một năm mới được gia đình cho phép, và vào nhà tập tại Rôma. Sau thời gian học triết lý, ngài đi dạy văn chương ở Firenze và Mondovi, học thần học tại Padova, rồi sang Bỉ học ở Louvain. Tại đây, ngài thụ phong linh mục năm 28 tuổi, rồi đi giảng thuyết và dạy thần học. Năm 34 tuổi, ngài trở thành giáo sư thần học tại Học Viện Rôma, và làm linh hướng các học viên Dòng Tên. Năm 50 tuổi, ngài làm viện trưởng Học Viện Rôma, và 2 năm sau làm giám tỉnh Napoli, miền Nam nước Ý. Năm 57 tuổi, ngài bị Đức Thánh Cha buộc phải nhận tước hồng y. Ngoài một thời gian ngắn làm Tổng Giám mục Capua, hầu hết thời gian còn lại ngài phục vụ trong các thánh bộ của giáo triều.
Suốt đời đem hết tài năng và nghị lực để phục vụ Hội Thánh với lòng tận tụy khiêm tốn, vui tươi, đơn giản, ngài đã được coi là ngọn đèn sáng cho giới trí thức, là tấm gương cho những tâm hồn thánh thiện, và đã góp phần quan trọng giúp Hội Thánh trong những giờ phút khó khăn.
Vào những ngày cuối đời, ngài xin được phép trở về sống trong nhà tập của Dòng như một tập sinh, từ chối mọi ưu đãi danh cho người có tuổi tác và có phẩm chức.
Ngài qua đời tại Rôma ngày 17.09.1621, được Đức Thánh Cha Piô XI tuyên thánh ngày 29.06.1930, và ban danh hiệu thánh sư năm 1931.
Ảnh: dongten.net,
Bài: Sách lễ Phụng vụ Dòng Tên 2015